Mai Phương lần đầu dám kể nỗi áp lực bởi mẹ đẻ. Cô cho biết bà là người Hải Phòng và rất “dễ sợ”.
Mai Phương được nhiều người quan tâm không chỉ bởi là một diễn viên xinh đẹp, tài năng mà nghị lực của cô khiến khán giả ngưỡng mộ hơn cả. Vượt qua sóng gió tình trường và làm mẹ đơn thân, vượt qua cả căn bệnh ung thư quái ác, giờ đây nữ diễn viên vẫn đang từng ngày phấn đấu và biết yêu thương bản thân mình cũng như cuộc sống hơn nữa.
Mới đây xuất hiện trong một show truyền hình mang tên Ký ức tươi đẹp, Mai Phương đã có cuộc trò chuyện nhiều cảm xúc với MC Minh Đức. Nhớ lại những khoảng thời gian đã qua, bên cạnh những ký ức được gọi là tươi đẹp thì cũng có những câu chuyện là nốt trầm trong cuộc sống của Mai Phương mà cô lần đầu dám kể, nhất là nỗi áp lực bởi mẹ đẻ.
Mai Phương trong cuộc trò chuyện mới đây trong chương trình Ký ức tươi đẹp.
TÔI BÀO SỨC NÊN MỚI UNG THƯ
Đối mặt với ung thư nhưng tôi không có cảm giác sinh tử. Tôi không biết mình thuộc tuýp người nào, thể loại gì nữa… Thật ra lúc đó, tôi thấy rất bình thường. Có lẽ từ trước đến nay trong suy nghĩ của tôi luôn để mình ít bị ảnh hưởng đến tất cả công việc cũng như đối tác. Cho nên lúc đó tôi chỉ nghĩ mình sẽ sắp xếp công việc như thế nào, báo với người ta thế nào, người ta sẽ phải thay mình ở vị trí đó như thế nào, con tôi sẽ gửi cho ai… Chưa có giờ phút nào tôi ngồi để tôi hoảng sợ thật sự.
Băn khoăn có, lo lắng có… nhưng để nói khoảnh khắc đối diện với sinh tử đó là được sự quan tâm của rất nhiều người, nó làm tôi nhớ đến bây giờ. Có những người thân của mình, có những người bạn của mình, có những người là đồng nghiệp của mình, có người chỉ là người qua đường với mình… Tôi không tưởng tượng được tôi lại có được nhiều sự yêu thương đến vậy.
Mọi người nói tôi bào sức vì công việc quá. Ngày hôm nay vẫn quay mà ngày mai nhập viện, đến mức độ nhạc sĩ Nguyễn Văn Chung bị sốc không tin được vì anh đi quay chung với tôi, thấy tôi buồn ngủ và mệt thì nghĩ là bình thường vì nghệ sĩ mà. Tôi cố vì nghĩ là “nghệ sĩ có thời”, đặc biệt là Mai Phương còn khó hơn nữa. Bởi có những lúc tôi nhận được rất nhiều lời mời, từng đóng phim điện ảnh, là gương mặt quảng cáo… nhưng rồi đã qua và người ta cũng cần những gương mặt mới. Đó là điều tất yếu, tôi cũng không buồn nhưng phải có tâm lý để chuẩn bị cho mình hơn nữa. Bởi tôi là con một, còn có một đứa con gái nên lo lắng là bình thường.
Được mời mà nhận được là tôi cứ nhận, nhiều đêm phóng xe đi tỉnh. Mọi người nói “Trời ơi, sao Phương có thể lái xe đến Cà Mau, Phú Yên…” Tôi nghĩ “Cứ đi thôi”. Người ta đi có thể 10 tiếng, tôi đi thậm chí 15 tiếng mới tới nhưng tôi biết là vẫn sẽ tới.
Đúng, đó là một phần làm cho tôi có căn bệnh này. Tại vì tôi không thuốc lá, càng không có thói quen ăn nhậu. Cũng không có khái niệm ăn kiêng bởi vì không nhịn ăn được, nhịn là đầu óc tôi quay cuồng. Tắm đêm? Nói khán giả đừng cười nhưng tôi không có thời gian để tắm đêm. Tại vì diễn xong 11-12h, tôi còn phải lái xe về. Cố gắng tranh thủ 6h sáng là có mặt ở nhà để đưa con đi học, lúc đó mới tắm rửa. Có thể do tôi lao lực, hơi phí sức lực của mình.
MẸ TÔI ÉP TÔI, LUÔN ĐỂ SẴN MỘT CHAI THUỐC CHUỘT
Tôi từng có suy nghĩ mình sai lầm trong cuộc đời. Vì từ nhỏ đến lớn tôi không phải là một người hoàn hảo. Tôi đã từng có những thất bại, trong một vài cuộc thi hay công việc nào đó do mình lựa chọn. Từ đó tôi tập cho mình bỏ thói quen nghĩ đó là sai lầm mà phải lựa chọn mình làm cái gì kế tiếp. Nên khi làm mẹ đơn thân cũng vậy.
Giai đoạn đó cũng rất khủng khiếp. Một mặt, quyết định đó đã diễn ra rồi, tôi không muốn tất cả những tác động xung quanh với tôi lúc đó, ví dụ như ai mở miệng ra nói “Tại sao mày lại như vậy” là tôi không liên hệ luôn. Tôi nói “Bạn ơi, nếu bạn gặp mình, bạn nên khuyến khích mình để mình đủ sức mạnh đi tiếp, còn bạn làm mình suy sụp tinh thần là thôi mình không gặp bạn nữa”. Tôi đã xác định mình giữ con mình thì đừng ai tác động vào những chuyện đó. Tôi xác định con đường đó sẽ khó khăn và xác định trời sinh voi sinh cỏ, không có thịt thì mình ăn rau.
Giai đoạn đó, khó khăn lớn nhất đối với tôi không phải là dư luận, khán giả, cũng không phải là ba của bé vì tụi tôi đã nói chuyện với nhau: “Em đã chấp nhận quyết định đó của anh, em không có bàn nữa”. Tôi cũng không có năn nỉ, không nói nữa. Tôi đã năn nỉ rồi và tôi luôn luôn cố gắng ở mức độ đủ. Khó khăn lớn nhất của tôi là ba mẹ tôi. Vì tôi là con gái một. Mẹ tôi là một người phụ nữ… dễ sợ hơn tôi.
Mẹ tôi là người Hải Phòng. Mẹ tôi có rất nhiều biểu hiện mà tôi bị stress vì mẹ tôi thôi chứ không bị stress vì bất kỳ điều gì cả. Tôi hoàn toàn hiểu mẹ tôi. Tôi nghĩ nếu con tôi sau này mà như vậy chắc tôi cũng sẽ điên hơn mẹ tôi nữa. Mẹ tôi ép tôi đến mức độ để sẵn chai thuốc chuột và nói: Một là tôi bỏ, hai là mẹ uống thuốc chuột. Tôi như phát điên lên luôn.
Tôi suy sụp hoàn toàn, cảm thấy bước chân vào nhà là địa ngục với tôi. Tôi đi khắp các chùa ở miền Bắc. Tôi nói với mẹ: “Thôi thì mẹ cứ làm những gì mẹ muốn làm. Con vẫn sẽ giữ đứa bé này. Nếu sau này tội nghiệt con mang tiếp thì con trả nghiệp đó của con sau này. Còn bây giờ để đánh đổi 2 thứ thì con không đánh đổi được”.
Sau đó tôi phải trốn nhà ra ở riêng. Có bao nhiêu tiền đi đóng phim là đóng tiền nhà hết sạch luôn. Tôi không hiểu sao lúc đó 2-3 triệu mà tôi vẫn sống được. Rồi mẹ tôi cũng đến thăm. Cho đến bây giờ, mẹ với tôi là mối quan hệ bình thường nhưng bình thường ở cái mức như vậy.
Tôi là người Hải Phòng, hồi tôi nhỏ, ba tôi đi công tác trong Nam nên tôi rất thân với mẹ vì chỉ có 2 mẹ con. Đến giờ tôi vẫn yêu mẹ và rất bảo vệ mẹ. Tôi cảm nhận mẹ hơi cố chấp. Những suy nghĩ mà mẹ đúng thì trong nhà không ai nói được hết. Nên tôi với mẹ có đưa ra một giao ước với nhau như công việc, kinh tế, thậm chí tôn giáo: “Mẹ đừng nhắc, đừng bàn và cũng đừng yêu cầu con phải làm theo mẹ. Con không dám hứa nhưng đến lúc nào đó con tự cảm nhận và con sẽ làm. Chứ không phải con theo cái này thì con sẽ khỏi bệnh… Điều đó con không tương tác được. Nên nếu mẹ qua thăm con, hai mẹ con ăn ngon, đi chơi, tất cả mọi thứ dựa trên sự vui vẻ đó. Vì con muốn gia đình mình sum họp”.
Tôi cũng quy ước luôn là “Chúng ta sẽ không ở chung với nhau”. Vì nếu ở chung tôi sợ đến một lúc nào đó bản thân mình đi quá giới hạn thì mình sẽ có những hành động không hay hoặc điều gì đó làm mẹ buồn. Nên thà mình xa một chút, 1-2 ngày gặp một lần nhưng thời gian gặp nhau đó mình vui vẻ. Tôi và mẹ đã phải nói chuyện với nhau rất nhiều lần để bây giờ được vui vẻ nhất có thể.
GIỜ 80% HỌC PHÍ CỦA CON, TÔI KHÔNG PHẢI LO
Thời gian có bầu, tôi không đi làm, trốn dư luận luôn. Có một người bạn thân đó là chị Ốc Thanh Vân nói là: “Tại sao em phải trốn? Em ngẩng cao đầu lên, cho dù em có là single mom thì cũng phải ngẩng cao đầu lên. Mình giữ con mình mà, mình đâu có làm gì xấu hổ đâu mà phải trốn?” Tôi có cái tật là hay nghĩ cho người này người kia. Tôi nghĩ là sự xuất hiện của mình có thể tốt cho mình nhưng không tốt cho ba của bé. Mặc dù chia tay rồi nhưng tôi không muốn phiền đến ai hết. Nên thôi, tôi trốn để cảm thấy bình yên nhất. Tôi cũng không biết sao với số tiền ít ỏi mà đi qua được giai đoạn đó. Tôi nghĩ, đừng nghĩ cái gì khó quá, cuối đường sẽ có ánh sáng…
Giờ tôi chẳng có ước mơ gì quá xa. Chỉ mong mỗi ngày được bên con. Về bé con, chắc con cũng chưa cảm nhận được những gì mẹ trải qua. Bé có thể biết tôi bệnh. Chẳng hạn như vài ngày qua có những ngày tôi mệt, tôi đau, khi bé ôm thì tôi nói: “Thôi đừng ôm nha, bữa nay mẹ không ôm con được. Mẹ ôm con nằm nghiêng sẽ bị đau”. Bé sẽ có những ngày động như vỗ vai, lấy nước… Tôi không có kinh nghiệm những bạn khác như thế nào nhưng thấy con tôi cũng khá là hiểu chuyện.
Đôi lúc bé có những câu hỏi về ba, tôi cũng trả lời. Tôi xây dựng ký ức cho con phải đẹp. Tôi chỉ sợ đôi khi không phải là tôi nói với con mà khi con đi học thì những thông tin của các bạn cùng lớp do bố mẹ nói lại về bệnh và các thứ sẽ ảnh hưởng tới bé. Nên khi dẫn con đi chơi hoặc làm gì đó là cho con ký ức của bây giờ. Tôi không sắp đặt một tương lai xa cho con được. Mình có sắp đặt thì đến lúc đó nó cũng không như quỹ đạo mà mình mong muốn. Giống như ngày xưa, tôi cũng hay nghĩ cho sau này. Nhưng thay vì đó, mình yêu bản thân mình một chút cũng như mình nghe con một chút. Ngày xưa mẹ tôi hơi ít nghe con nên tôi muốn thay đổi điều đó.
Bây giờ tôi cũng không dám bào sức như trước kia nữa. Tất cả đều chậm lại… Trước kia quá nhiều thứ để lo, giờ tôi cũng may mắn có sự hỗ trợ của các mạnh thường quân. Về chuyện học của con tôi, bây giờ đến 80% học phí của con tôi là tôi không phải lo, ngoại trừ tiền bán trú và các khoản khác thì mình vẫn lo. Nên giờ không đi làm được tôi vẫn buôn bán online tại nhà. Với tôi, nhàn cư vi bất thiện, tôi không bao giờ ở không mà luôn kiếm cái để làm, để học… và cảm thấy mình kiếm được đồng tiền một cách chân chính. Thế giới sao , Tin trong nước , Xã hội
No comments:
Post a Comment