Đây là một cái chết có thật: bị cáo chỉ bị tuyên án với mức 3 năm tù giam. Và ông đã nhảy từ trên tầng cao xuống mặt đất để kết thúc cuộc đời mình.
Nhưng vấn đề là họ không còn niềm tin vào “công lý” vừa được dành cho ông, và vì thế, ông đã lựa chọn cái chết ngay tại chính toà án, nơi mà đã tuyên án cho ông, với lời nhắn: cái chết này có làm cho toà án ở đây thức tỉnh lương tâm của mình không.
Có cái chết, đơn giản, chỉ để chứng minh rằng, bản án mà họ phải nhận là hoàn toàn phi lý. Vì thế, nó là một nỗi oan ức có tính nhục nhã mà không thể chịu đựng.
Sống với oan ức, chỉ 3 năm, nghe về mặt thời gian thì có lẽ nó có thể là một định lượng không quá lớn so với án tử hình hay chung thân. Nhưng ở đây là lựa chọn giữa sống với danh dự và tự do chính đáng của con người có lương tâm. Chứ không thể chịu nhục để sống với sự tù đày mà họ nhận thấy là sự oan nghiệt vô lối.
Sinh mạng của một con người đã bị quyết định bởi bản án chỉ 3 năm tù giam. Nhưng đó là sức nặng của sự bất công, chứ không còn là mức hình phạt của tội danh nữa.
Những ngôi trường nào cũng dạy về công lý và toà án nào cũng trang hoàng cho mình những chiếc áo thụng đẹp đẽ. Nhưng trước giá công lý, chẳng ai có đủ sự trong sạch trong tâm hồn để nói về “lẽ công bình”.
Xin được chia buồn với ông và gia đình. Cái chết của ông, có thể chưa chắc đã thức tỉnh được những thẩm phán mà ông muốn nhắn nhủ, nhưng nó đã thức tỉnh những con người đang dửng dưng sống qua ngày ngoài xã hội.
Theo LS Lê Luân Chính trị , Pháp luật , Tin trong nước
No comments:
Post a Comment