Hôm nay ông già tôi mất, nhưng tôi vẫn lang thang ở 1 nơi cách nhà gần 100km. Chẳng phải tôi bận không thể về được, mà là tôi hận đến mức không muốn về.
Ông già tôi là 1 người gia trưởng bảo thủ và là 1 con ma rượu. Số ngày tỉnh thì ít say sưa thì nhiều. Tuổi thơ của tôi là những trận đòn roi vô cớ, chỉ cần ông ấy say là ông ấy đ.ánh tôi và mẹ tôi.
Năm tôi 13 tuổi trong 1 lần ông ấy say đánh tôi, tôi chạy và xô ông ấy ngã, lần đó ông ấy bắt được ông ấy cho tôi cái ghế vào tay, tôi băng bột 3 tháng....
Vết sẹo lồi dài cho đến bây giờ như 1 lời nhắc về ông bố quá mức tồi tệ!
Mẹ tôi là người đàn bà cam chịu, những trận đòn roi đã quá quen thuộc, mẹ tôi sống như vậy vì sợ ly hôn tôi sẽ không có đủ bố và mẹ.
Năm tôi 14 tuổi, mẹ tôi qua đời vì uất ức, mất vì bố tôi đi cặp bồ với người đàn bà khác. Mẹ tôi có thể chịu đựng được mọi thứ, nhưng chỉ duy nhất việc phản bội thì không, chiều hôm đó mẹ tao và ông già cãi nhau to, lần đầu tiên tôi thấy mẹ tôi cãi lại ông ấy.
Tối hôm đó thì mẹ tôi mất, mắt bà không khép lại được vì phẫn uất. Chỉ khi đến tôi vào vuốt thì mẹ tôi mới nhắm mắt.
Tôi đã thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy.
Mẹ tôi mất chưa được 49 ngày thì ông già dẫn người đàn bà kia về ở. Ở trong chính ngôi nhà đã từng thuộc về mẹ tôi.
Năm 15 tuổi qua giỗ đầu mẹ tôi, tôi 1 mình bỏ lên Hà Nội, từ đó tôi không về nhà. Người duy nhất tôi liên lạc đó là chú tôi, chính ông ấy là người cho tôi 100k đầu tiên khi bỏ nhà.
Người đàn bà kia nghe nói cũng bỏ ông già sau hơn 1 năm vì không chịu nổi cái tính gia trưởng và vũ phu. Tôi thì chẳng quan tâm, 8 năm ở vùng đất mới tôi đã cố gắng rũ bỏ tất cả. Chiều nay chú tôi gọi điện báo ông ấy mất bảo tôi về, tôi bảo không về sau dập máy không nghe.
Người ta nói nghĩa tử nghĩa tận nhưng với tôi chỉ có sự căm thù...
Chia sẻ: Thanh Trần/ Hôm nay xem gì Tin trong nước , Xã hội
No comments:
Post a Comment